Thứ nhất, khái niệm NQLCTCP còn mơ hồ, gây khó khăn trong việc xác định đối tượng áp dụng pháp luật. Thứ hai, các quy định về nghĩa vụ của NQLCTCP còn chung chung, thiếu tính khả thi. Thứ ba, pháp luật chưa bảo vệ đầy đủ quyền lợi của các bên liên quan như cổ đông, chủ nợ và người lao động khi NQLCTCP vi phạm pháp luật. Thứ tư, quy định về trách nhiệm pháp lý của NQLCTCP còn chồng chéo và khó áp dụng.
Những hạn chế này đã dẫn đến nhiều hệ quả tiêu cực, như việc NQLCTCP lạm dụng quyền hạn, gây thiệt hại cho công ty và các bên liên quan. Để khắc phục tình trạng này, cần phải hoàn thiện pháp luật về nghĩa vụ của NQLCTCP, cụ thể hóa các quy định, tăng cường trách nhiệm pháp lý và bảo vệ quyền lợi của các bên liên quan.
Các nghiên cứu khoa học đã chỉ ra nhiều vấn đề cần được giải quyết, như định nghĩa rõ ràng về NQLCTCP, quy định cụ thể các nghĩa vụ, trách nhiệm pháp lý và cơ chế giải quyết tranh chấp. Tuy nhiên, vẫn còn nhiều vấn đề cần nghiên cứu sâu hơn để xây dựng một hệ thống pháp luật hoàn chỉnh và hiệu quả về nghĩa vụ của NQLCTCP.
Nguồn: “Pháp luật về nghĩa vụ của người quản lý công ty cổ phần ở Việt Nam”
Trường Đại học Luật Hà Nội – Luận án Tiến sĩ